Tôi điế//ng ng/ười. Tai ù đi, chẳng nghe nổi đoạn sau. Tim tôi đập thình thịch, m//áu dồn lên mặt

Tin Tức

Từ ngày bố tôi phát bệnh, gia đình bàn bạc rồi thống nhất: vợ tôi sẽ nghỉ việc ở nhà chăm sóc ông. Các anh chị trong nhà mỗi người góp một phần, coi như trả lương cho em, để mọi việc chu toàn. Tôi ban đầu cũng ái ngại, sợ vợ phải vất vả, nhưng em nói nhẹ tênh:

– Chăm bố là trách nhiệm, hơn nữa các anh chị đã có lòng như vậy, mình cũng nên cố gắng hết sức.

Quả thực, từ ngày em ở nhà, bố tôi được chăm chút rất chu đáo. Bữa cơm nóng hổi, quần áo thay giặt sạch sẽ, thuốc men uống đúng giờ. Cả họ ai đến cũng khen: “Con dâu út đúng là có hiếu.” Tôi nghe mà mát lòng.

Một tuần nọ, công ty cử tôi đi công tác xa. Tôi yên tâm giao bố cho vợ, vì biết em cẩn thận lắm. Nhưng đúng đêm thứ năm, tôi gọi về mãi không thấy bắt máy. Đến lần thứ sáu, chuông reo thật lâu mới có người nhấc.

Tôi chưa kịp nói thì bên kia vang lên tiếng thở hổn hển, dồn dập. Tim tôi nhói lên. Tôi nín lặng vài giây, rồi nghe giọng vợ đứt quãng:

– Anh… à? Em… đang… bận…

Rồi máy ngắt.

Cả đêm hôm ấy tôi không chợp mắt. Một linh cảm mơ hồ dấy lên. Bận gì mà lại thở gấp như thế? Tôi tự an ủi: chắc em đang bế bố, hay dìu ông đi vệ sinh. Nhưng trong lòng, cơn ghen âm ỉ như lửa.


Hai tháng sau, khi công việc tạm ổn, tôi trở về. Chưa kịp bước vào nhà, tôi đã nghe chị dâu thì thầm với hàng xóm:

– Cái Lan… (tên vợ tôi) với thằng điều dưỡng. Ở nhà trông bố, rồi sinh tình…

Tôi điếng người. Tai ù đi, chẳng nghe nổi đoạn sau. Tim tôi đập thình thịch, máu dồn lên mặt. Từng mảnh ghép trong đầu lập tức hiện về: cuộc gọi nửa đêm, tiếng thở hổn hển, những lần vợ lấp liếm khi tôi hỏi han.

Tối đó, tôi nhìn em, cơn giận dâng lên tận cổ. Nhưng khi đối diện đôi mắt đỏ hoe, tôi lại nghẹn. Tôi hỏi thẳng:

– Em với thằng điều dưỡng… có chuyện gì không?

Lan lặng im rất lâu. Tôi thấy bàn tay em run rẩy, môi mấp máy nhưng chẳng thành lời. Nỗi nghi ngờ như ngọn roi quất vào tim tôi.

Mãi đến khi bố tôi qua đời, sự thật mới sáng tỏ.

Ngày đó, trong tang lễ, người điều dưỡng trẻ – tên Minh – tìm đến tôi. Cậu rụt rè đặt phong bì xuống bàn thờ rồi nói:

– Chú đừng trách chị Lan. Hôm anh gọi điện… chị ấy đang làm hô hấp nhân tạo cho bác.

Tôi sững sờ. Minh kể, tối hôm đó, bố lên cơn khó thở đột ngột. Vợ tôi hốt hoảng gọi cấp cứu, nhưng chờ xe lâu quá. Cậu đang trực gần đó, lao sang hỗ trợ. Hai người thay nhau ấn ngực, thổi ngạt cho bố. Đúng lúc ấy, điện thoại tôi gọi tới. Tiếng thở hổn hển… hóa ra là vậy.

Tôi chết lặng. Tất cả những hoài nghi, ghen tuông, giận dữ suốt hai tháng qua… hóa ra đều do tôi tự vẽ ra.

Lan ngồi cạnh, mắt đỏ hoe, lặng lẽ lau giọt nước mắt. Em nghẹn giọng:

– Em định nói với anh, nhưng em sợ… sợ anh nghĩ em biện minh.

Tôi nhìn em, lòng quặn thắt. Người phụ nữ ấy, bỏ việc, ngày đêm túc trực bên giường bệnh, chịu bao lời ra tiếng vào. Vậy mà suốt thời gian qua, tôi – người chồng đầu gối tay ấp – lại là kẻ đầu tiên nghi ngờ.

Sau tang lễ, tôi mở chiếc tủ nơi bố hay cất đồ. Bên trong, có một cuốn sổ tay đã cũ. Trên trang cuối cùng, bố viết nguệch ngoạc:

“Lan là đứa con hiếu thảo. Nó vất vả vì tôi, mong các con đừng phụ lòng nó. Thằng Minh cũng tốt, nhưng Lan xứng đáng có chồng biết tin và thương. Hy vọng sau này thằng Hùng (tên tôi) đọc được, sẽ hiểu.”

Nước mắt tôi trào ra. Lời bố như một cái tát. Hóa ra chính tôi mới là kẻ bất hiếu, khi chưa kịp hiểu lòng người đã vội gieo nghi ngờ.

Giờ đây, khi viết những dòng này, tôi chỉ muốn nhắn với những ai đang làm chồng: Đừng vội nghi ngờ người vợ luôn ở bên mình. Có những điều, khi sự thật sáng tỏ, hối hận đã muộn màng.

Và tôi biết, món nợ lớn nhất đời tôi… không phải tiền bạc, mà là nợ một người vợ đã lặng thầm hi sinh, để tôi còn kịp thức tỉnh.