Ngày con gái sinh cháu, nó năn nỉ mãi tôi mới bỏ hết ruộng vườn, việc đồng áng ở quê để lên phố trông giúp. Tôi nghĩ cũng phải, cháu ngoại đầu lòng mà, bà ngoại chẳng lẽ không kề cận?
Sau cả ngày trời lắc lư trên xe ô tô, người mệt rã rời, vừa đặt chân vào nhà thông gia thì bà sui đã khịt mũi, trợn mắt:
– “Mùi gì khó chịu quá, hôi hám, buồn nôn quá đi mất!”
Tôi chết sững. Biết ý bà ta từ xưa đã coi thường dân quê, nay lại cố tình nói cạnh khóe. Cơn tức dâng lên, tôi chẳng đôi co, chỉ gọi thẳng con rể ra, dúi vào tay nó một bao tải mang từ quê lên rồi lẳng lặng quay xe về.
Chẳng ai biết trong bao tải là gì, chỉ thấy con rể ôm mặt méo xệch. Đến khi bà thông gia tò mò mở ra, thì hóa ra toàn đặc sản quê: gà thả vườn còn sống, cá đồng quẫy đuôi, mấy cân tôm càng xanh, cùng cả thúng gạo nếp cái hoa vàng thơm lừng.
Mùi ngai ngái ấy vốn là mùi đồng quê, thứ mà tôi nâng niu mang lên cho con gái có cái mà tẩm bổ sau sinh. Nhưng khi vừa mở bao, cả phòng dậy mùi, bà thông gia ngất lịm ngay giữa nhà.
Khi tỉnh lại, bà ta run lẩy bẩy chỉ thẳng mặt con rể:
– “Mau đón mẹ vợ mày lên lại đây! Không có bà ấy thì nhà này chẳng ai biết nấu nướng tử tế, đến tao còn phát thèm.”
Hóa ra, mấy ngày tôi bỏ về, bà thông gia mới thấm: đồ trên phố dù sang, nhưng không sánh nổi bát canh cua ngọt lịm, nồi cá kho riềng thơm nức mà tôi nấu. Từ đó, chính bà ta lại sốt sắng đón tôi về, cung phụng từng bữa.
Còn tôi, chỉ mỉm cười nhẹ:
– “Ở đời, khinh thường hay trân trọng, đôi khi chỉ cách nhau một bữa cơm.”