Anh Hùng nổi tiếng khắp xóm là người chồng mẫu mực. Ba năm qua, kể từ ngày vợ anh – chị Mai – bị tai nạn ngã từ cầu thang xuống và liệt toàn thân, anh chưa từng rời cô nửa bước. Mọi người nhìn cảnh anh tự tay bón từng thìa cháo, thay từng bộ quần áo, lau rửa cho vợ từng centimet cơ thể mà vừa cảm động vừa thương xót.
Tối hôm đó, sau bữa nhậu với mấy ông bạn lâu ngày không gặp, anh trở về nhà trong men say. Vừa bước vào phòng, anh nhìn thấy vợ nằm yên trên giường như mọi khi, đôi mắt vẫn lờ đờ, vô hồn. Trong lúc cởi áo khoác, anh vô tình khụng khiệng, bàn tay chạm phải chỗ “nhạy cảm” trên người vợ.
Giật mình, anh rụt tay lại ngay, toan xin lỗi thì bỗng nhận ra… khóe môi chị Mai khẽ run. Anh tưởng mình say quá nên hoa mắt, nhưng rồi rõ ràng thấy mí mắt chị khẽ nháy. Tim anh đập thình thịch, anh cúi sát mặt vợ, gọi tên:
— Mai… em… em vừa cử động đúng không?
Không có tiếng trả lời, nhưng đôi mắt chị ánh lên một tia khác lạ, không phải sự trống rỗng thường ngày. Anh run run hỏi tiếp:
— Em… tỉnh từ bao giờ?
Chị Mai khẽ nghiêng đầu sang bên, một giọt nước mắt rơi xuống gối. Lúc này, anh mới nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ và câu nói gần như thì thầm:
— Tôi tỉnh… từ hơn 1 năm trước rồi…
Anh chết lặng. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu, nhưng chưa kịp thốt ra thì chị Mai nở một nụ cười đầy cay đắng:
— Nhưng tôi không thể cử động được… ít nhất là trước mặt anh.
Anh sững sờ, trái tim quặn thắt:
— Tại sao…?
Chị quay mặt đi, giọng nghẹn lại:
— Bởi vì… có những thứ anh chưa biết. Tôi giả vờ bất động… là để trốn thoát khỏi sự thật mà anh vẫn nghĩ là “hạnh phúc” này.
Câu nói dở dang khiến căn phòng im lặng như tờ, nhưng trong đầu anh thì hỗn loạn như bão. Chị Mai tiếp tục thều thào:
— Trong lúc tôi nằm bất động… tôi nghe thấy tất cả… thấy tất cả… kể cả cái đêm anh và…
Chị chưa kịp nói hết, tiếng cửa phòng bất ngờ mở toang. Người bước vào không ai khác chính là…