Bà Tư ở cuối xóm là người ai cũng thương. Chồng mất sớm, con cái tha phương, bà ở một mình trong căn nhà dột nát, sống nhờ mấy sào ruộng thuê và việc nhặt ve chai.
Một buổi sáng, khi đang đi nhặt lon bia dọc bờ kênh, bà thấy một chiếc túi da rơi lăn lóc. Mở ra, bên trong là một cọc tiền dày cộp, đếm sơ sơ khoảng 300 triệu. Cả đời chưa từng cầm số tiền lớn như vậy, tay bà run lên, tim đập thình thịch. Nhưng nghĩ đến chuyện “của người phải trả”, bà gói lại cẩn thận, lật đật mang đến nhà ông Hùng — chủ xưởng gỗ giàu nhất vùng.
Nhìn thấy tiền, ông Hùng đếm qua rồi nhíu mày:
— Sao lại có 300 triệu? Trong túi này của tôi là hơn 400 triệu cơ mà, bà giữ bớt bao nhiêu thì trả lại nốt đi!
Bà Tư chết lặng, lắp bắp giải thích nhưng ông Hùng một mực nói thiếu. Chẳng muốn mang tiếng ăn cắp, bà đành cắn răng ra ngân hàng vay nóng hơn 100 triệu trả thêm cho ông. Cả xóm xì xào, người thương, kẻ nghi ngờ.
Ba ngày sau, sáng sớm tinh mơ, mọi người nghe tiếng động ầm ầm trước ngõ nhà bà Tư. Khi chạy ra, ai nấy đều há hốc mồm: trước sân là 10 chiếc ô tô bóng loáng, mỗi xe đều mở cửa, bên trong chất đầy quà bánh, đồ điện tử, thậm chí cả phong bì tiền mặt. Một người đàn ông mặc vest bước xuống, rưng rưng nói:
— Mẹ! Con tìm mẹ suốt 20 năm nay… Con chính là thằng bé bà nhặt được nuôi nấng ngày xưa, giờ con về báo đáp!
Vừa dứt câu, từ phía sau ông ta, một bóng người khác bước ra — không ai khác chính là ông Hùng, mặt tái mét, run rẩy khi thấy “con trai” kia quay sang mình nở nụ cười đầy ẩn ý…